词语查询
定字查询

“包含:丧” 词语大全

  • 丧祭 sāng/sàng jì/zhài
    古丧礼。葬后之祭称丧祭。
  • 丧假 sāng/sàng jiǎ/jià
    因有丧事而请的假。
  • 丧沮 sāng/sàng jǔ/jù
    灰心失望。
  • 丧命 sāng/sàng mìng
    死亡。多指凶死或死于暴病。
  • 丧具 sāng/sàng jù
    人死后所需的棺椁﹑衣被之类。
  • 丧失 sāng/sàng shī
    失去。
  • 丧没 sāng/sàng méi/mò
    灭亡;死亡。
  • 丧夺 sāng/sàng duó
    谓因遭侵夺而损失。
  • 丧幡 sāng/sàng fān
    1.亦作"丧旛"。 2.丧家悬挂的白色狭长形的旗帜。
  • 丧取 sāng/sàng qǔ
    见"丧娶"。
  • 丧娶 sāng/sàng qǔ
    1.亦作"丧取"。 2.在服丧期间婚娶。
  • 丧礼 sāng/sàng lǐ
    有关丧事的礼仪﹑礼制。
  • 丧躯 sāng/sàng qū
    丧身。
  • 丧斧 sāng/sàng fǔ
    《易.巽》:"丧其资斧。"高亨注:"资,货也;斧,铜币之作斧形者。资斧犹言钱币也。"后以"丧斧"谓失去行旅之费。
  • 丧仆 sāng/sàng pū/pú
    谓亡身。
  • 丧祸 sāng/sàng huò
    丧乱。
  • 丧纪 sāng/sàng jì/jǐ
    丧事。
  • 丧败 sāng/sàng bài
    1.因失败而受损失。 2.谓败落,破落。 3.犹丧乱。
  • 丧惘 sāng/sàng wǎng
    怅惘失神。
  • 丧冠 sāng/sàng guān/guàn
    服丧时所戴的一种帽子。
  • 丧主 sāng/sàng zhǔ
    丧事的主持人。旧丧礼以死者嫡长子为丧主;无嫡长子,则以嫡长孙充任。若当家无丧主,则依次以五服内亲﹑邻家﹑里尹来担任。
  • 丧氛 sāng/sàng fēn
    预兆死亡的云气。
  • 丧话 sāng/sàng huà
    不吉利的话。
  • 丧邦 sāng/sàng bāng
    亡国。
  • 丧柩 sāng/sàng jiù
    灵柩。
  • 丧葬 sāng/sàng zàng
    办理丧事,埋葬死人。
  • 丧奠 sāng/sàng diàn
    古丧礼中指死者未葬前的祭奠。
  • 丧明 sāng/sàng míng
    眼睛失明。语出《礼记.檀弓上》:"子夏丧其子而丧其明。曾子吊之,曰:'吾闻之也,朋友丧明则哭之。'"
  • 丧室 sāng/sàng shì
    妻室丧亡。
  • 丧灭 sāng/sàng miè
    灭亡;丧失。
  • 丧家 sāng/sàng jiā/gū/jie
    举丧之家。
  • 丧音 sāng/sàng yīn
    报丧的声音。旧俗逢吉﹑凶事,皆敲云板以报。一般吉事用三,凶事用四。
  • 丧资 sāng/sàng zī
    1.失去财产。 2.失去路费。
  • 丧钟 sāng/sàng zhōng
    西方风俗,教堂在宣告本区教徒死亡或为死者举行宗教仪式时敲钟,叫做敲丧钟。因此用丧钟来比喻死亡或灭亡。
  • 丧榜 sāng/sàng bǎng/bàng
    即殃榜。阴阳先生开具死者年寿及回煞等事的文榜。旧时官厅视此为证明死亡之凭照。
  • 丧检 sāng/sàng jiǎn
    丧失德行,失去检点。
  • 丧服 sāng/sàng fú/fù
    1.居丧所穿的衣服。 2.指服丧或服丧的期限。
  • 丧哭 sāng/sàng kū
    谓遭亲丧而哭泣致哀。
  • 丧期 sāng/sàng qī/jī
    服丧的期限。
  • 丧梆 sāng/sàng bāng
    [方]1.[说话或性格等]不温和,脾气倔强。2.用话冒犯如:别拿这些话丧梆人。
  • 丧人 sāng/sàng rén
    居丧的人。
  • 丧灵 sāng/sàng líng
    死尸;灵柩。
  • 丧帻 sāng/sàng zé
    居丧时戴的头巾。
  • 丧覆 sāng/sàng fù
    失去庇护。
  • 丧国 sāng/sàng guó
    亡国。
  • 丧陷 sāng/sàng xiàn
    失陷。
  • 丧律 sāng/sàng lǜ
    谓丧失军纪,军中律令不行。多用为军事失利的婉辞。
  • 丧魄 sāng/sàng pò
    犹言失魂落魄。
  • 丧生 sāng/sàng shēng
    丧失生命。
  • 丧谤 sāng/sàng bàng
    恶声恶气地说话。
  • 丧煞 sāng/sàng shā/shà
    凶神。古代迷信说法,人死后变为"煞",即"丧煞"。至期回丧家,称"回煞"或"归煞"。是日,家人当外出避之。
  • 丧亡 sāng/sàng wáng/wú
    死亡;灭亡。
  • 丧居 sāng/sàng jú
    谓丧家所在。常用于讣告中。
  • 丧道 sāng/sàng dào
    谓丧礼之义。
  • 丧佩 sāng/sàng pèi
    江妃二女神出游于江汉之湄,逢郑交甫。郑见而悦之,因与语而请其佩,女遂解佩与之,郑悦受藏怀中。去数十步,怀空无佩,回顾二女,亦失所在。事见汉刘向《列仙传.江妃二女》后遂用为典实。
  • 丧旛 sāng/sàng fān
    见"丧幡"。
  • 丧庭 sāng/sàng tíng
    灵堂。
  • 丧制 sāng/sàng zhì
    1.治丧的礼制。 2.特指按礼制规定的居丧期限。
  • 丧气 sāng/sàng qì
    意气颓丧;因事情不顺利而情绪低落。
  • 丧事 sāng/sàng shì
    1.泛指人死后殓奠殡葬等事宜。 2.特指灵柩。
  • 丧师 sāng/sàng shī
    1.谓失去民心。 2.谓战败而损失军队。
  • 丧德 sāng/sàng dé
    1.丧失德行。 2.缺德。
  • 丧心 sāng/sàng xīn
    1.心理反常;丧失理智。 2.犹言丧天良。
  • 丧胆 sāng/sàng dǎn
    形容极为恐惧。
  • 丧拜 sāng/sàng bài
    古代丧礼中持杖期以上的重服者跪拜宾客时的拜礼。以额触地而后拜。
  • 丧荒 sāng/sàng huāng
    指诸侯臣下的丧事及荒年。
  • 丧精 sāng/sàng jīng
    失神,神不守舍。
  • 丧身 sāng/sàng shēn
    丧命。
  • 丧食 sāng/sàng shí
    礼制规定的居丧时的饮食。
  • 丧元 sāng/sàng yuán
    掉头颅。亦泛指献出生命。
  • 丧宰 sāng/sàng zǎi
    丧事的主持人。
  • 丧棒 sāng bàng
    指出葬时孝子拄的棒子。
  • 丧器 sāng/sàng qì
    丧事用的器具。
  • 丧偶 sāng/sàng ǒu
    谓配偶死亡。
  • 丧物 sāng/sàng wù
    耗竭财物。
  • 丧门 sāng/sàng mén
    1.丛辰名。星命家以为一岁十二辰都随着善神和凶煞,叫丛辰。丧门是凶煞之一。《协纪辨方书.义例一.丧门》:"《纪岁历》:'丧门者,岁之凶神也,主死丧哭泣之事。'"因以称恶人或使人倒霉的人为丧门。 2.詈词。丧家之门。 3.犹言诅咒。
  • 丧次 sāng/sàng cì
    停灵治丧的地方。
  • 丧狗 sāng/sàng gǒu
    丧家之狗。
  • 丧逝 sāng/sàng shì
    逝世。
  • 丧亲 sāng/sàng qīn/qìng
    指父亲或母亲丧亡。
  • 丧病 sāng/sàng bìng
    丧事与疾病。
  • 丧仪 sāng/sàng yí
    丧事的仪式。
  • 丧陨 sāng/sàng yǔn
    毁灭。
  • 丧志 sāng/sàng zhì
    丧失心志。
  • 丧乱 sāng/sàng luàn
    死亡祸乱。后多以形容时势或政局动乱。
  • 丧车 sāng/sàng chē/jú
    1.送葬者坐的车。 2.运载灵柩的车子。
  • 临丧 lín sāng/sàng
    亲临丧礼。
  • 主丧 zhǔ sāng/sàng
    1.主持丧事。 2.指丧主。
  • 久丧 jiǔ sāng/sàng
    长期守孝;长期服丧。
  • 乖丧 guāi sāng/sàng
    1.丧失。 2.颓丧。
  • 乐丧 lè/yuè sāng/sàng
    举乐办理丧事。
  • 亏丧 kuī sāng/sàng
    损伤;损失。
  • 互丧 hù sāng/sàng
    彼此(都)灭亡。互,交互,由此及彼,由彼及此。如:六国互丧。——宋·苏洵《六国论》。
  • 交丧 jiāo sāng/sàng
    《庄子.缮性》:"由是观之,世丧道矣,道丧世矣,世与道交相丧也。"后因以"交丧"喻衰乱。
  • 从丧 cóng/zòng sāng/sàng
    送丧;护送灵柩以葬。
  • 会丧 huì/kuài sāng/sàng
    共同参加丧葬仪式。
  • 余丧 yú sāng/sàng
    指父母以外的亲属之丧。
  • 偏丧 piān sāng/sàng
    1.整体中失去一部分。 2.丧失配偶,失去丈夫。 3.双亲中失去一方。
  • 停丧 tíng sāng/sàng
    人死后殡而不葬。
  • 免丧 miǎn sāng/sàng
    谓守孝期满,除去丧服。
  • 全丧 quán sāng/sàng
    犹生死。全,保全;丧,丧生。
  • 兵丧 bīng sāng
    战争和丧乱。
  • 内丧 nèi/nà sāng/sàng
    谓大门以内的丧事。
  • 剪丧 jiǎn sāng/sàng
    犹灭亡。
  • 凶丧 xiōng sāng/sàng
    丧事。
  • 出丧 chū sāng/sàng
    出殡。
  • 剥丧 bō sàng
    1.伤亡;丧乱。 2.衰败。
  • 匿丧 nì sāng/sàng
    旧时官员祖父母﹑父母死,不呈报,不服丧,对外隐瞒或另择时日,谓之匿丧。
  • 卒丧 zú/cù sāng/sàng
    终丧。谓满服。
  • 发丧 fā/fà sāng/sàng
    ①丧家向亲友宣告某人死去。②办理丧事。
  • 叩丧 kòu sāng/sàng
    犹吊丧。
  • 号丧 hào/háo sāng/sàng
    〈方〉哭(骂人的话)谁也没欺负你,你~什么!
  • 吊丧 diào sāng/sàng
    到丧家祭奠死者。
  • 告丧 gào sāng/sàng
    报丧。
  • 哭丧 kū sāng/sàng
    号丧(háo∥sāng)。
  • 唐丧 táng sāng/sàng
    谓徒劳;乌有。
  • 嗒丧 tà/dā sāng/sàng
    怅然若失;失意沮丧。语出《庄子.齐物论》:"仰天而嘘,荅焉似丧其耦。"
  • 嚎丧 háo sāng/sàng
    1.丧礼中大哭。 2.方言。号哭。詈词。
  • 国丧 guó sāng/sàng
    指皇帝、皇后、太上皇、太后的丧事。
  • 在丧 zài sāng/sàng
    犹居丧。
  • 外丧 wài sāng/sàng
    谓大门以外的丧事。
  • 大丧 dà sāng
    1.指帝王﹑皇后﹑世子之丧。 2.父母的丧事。
  • 失丧 shī sāng/sàng
    1.亡失。 2.指溃散。 3.失去。 4.谓失去力量﹐衰败。
  • 夭丧 yāo sāng/sàng
    犹夭殁。
  • 奔丧 bēn sāng
    从外地急忙赶回去料理长辈亲属的丧事。
  • 姻丧 yīn sāng/sàng
    外亲之丧。
  • 守丧 shǒu sāng/sàng
    守服丧事。
  • 将丧 jiāng/jiàng sāng/sàng
    护送灵柩。
  • 小丧 xiǎo sāng/sàng
    指夫人以下﹐九嫔﹑世妇﹑女御﹑诸内人之丧。
  • 尸丧 shī sāng/sàng
    尸体失落。
  • 居丧 jú sāng/sàng
    〈书〉守孝。
  • 崇丧 chóng sāng
    隆重地治理丧事。
  • 崩丧 bēng sāng
    败坏,丧亡。
  • 废丧 fèi sāng/sàng
    旷废丧失。
  • 开丧 kāi sāng/sàng
    犹开吊。
  • 弱丧 ruò sāng/sàng
    谓少而失其故居。
  • 当丧 dāng/dàng sāng/sàng
    主持丧事。
  • 徂丧 cú sāng/sàng
    亡故。
  • 得丧 dé/děi/de sāng/sàng
    1.犹得失。指名利的得到与失去。 2.偏指失。指丧失名利。
  • 心丧 xīn sāng/sàng
    1.古时谓老师去世,弟子守丧,身无丧服而心存哀悼。 2.泛指无服或释服后的深切悼念,有如守丧。
  • 忿丧 fèn sāng/sàng
    忿恨沮丧。
  • 恼丧 nǎo sāng/sàng
    懊恼沮丧。
  • 悼丧 dào sāng/sàng
    悲伤沮丧。
  • 悲丧 bēi sàng
    悲哀丧气。
  • 愧丧 kuì sāng/sàng
    羞惭沮丧。
  • 成丧 chéng sāng
    1.成人的丧礼。 2.谓齐备居丧之礼。
  • 扛丧 káng/gāng sāng/sàng
    举哀,哭泣。
  • 执丧 zhí sāng/sàng
    《礼记.檀弓上》:"曾子谓子思曰:'伋,吾执亲之丧也,水浆不入于口者七日。'"后以"执丧"为奉行丧礼或守孝之称。
  • 扶丧 fú sāng/sàng
    护送灵柩。
  • 报丧 bào sāng
    把去世的消息通知死者的亲友。
  • 护丧 hù sāng/sàng
    1.主持办理丧事。语出《汉书.霍光传》﹕"光薨﹐上及皇太后亲临光丧。太中大夫任宣与侍御史五人持节护丧事。" 2.指主持办理丧事者。 3.护送灵柩归葬。
  • 持丧 chí sāng
    护丧;服丧。
  • 挽丧 wǎn sāng/sàng
    牵引丧车。
  • 探丧 tàn sāng/sàng
    吊丧。
  • 摔丧 shuāi sāng/sàng
    旧时丧礼。主丧者摔一瓦盆﹐然后灵柩起杠﹐叫"摔丧"。亦称"摔老盆"。
  • 撞丧 zhuàng sāng/sàng
    詈词。咒骂人瞎跑﹑乱撞。
  • 攮丧 nǎng sāng/sàng
    方言。詈词。犹哭丧。
  • 斫丧 zhuó sāng/sàng
    摧残;伤害。
  • 方丧 fāng sāng/sàng
    谓用事父之丧礼以事君丧。
  • 昏丧 hūn sāng/sàng
    昏乱而丧生。
  • 服丧 fú/fù sāng/sàng
    长辈或平辈亲属等死后,遵照礼俗,在一定期间内带孝。
  • 期丧 qī/jī sāng/sàng
    1.亦作"朞丧"。 2.犹期服。为期一年的丧服。
  • 札丧 zhá sāng/sàng
    因疫病死亡。
  • 椓丧 zhuó sāng/sàng
    遭受伤害。
  • 槁丧 gǎo sāng/sàng
    灭亡。
  • 死丧 sǐ sāng/sàng
    1.死亡。 2.指丧葬之事。
  • 气丧 qì sāng/sàng
    犹言泄气﹐沮丧。
  • 殂丧 cú sāng/sàng
    去世。
  • 殡丧 bìn sāng
    泛指丧葬之事。
  • 汩丧 gǔ/yù sāng/sàng
    沦丧。
  • 沦丧 lún sāng/sàng
    1.沦没丧亡;丧失。 2.引申为死亡。
  • 沮丧 jǔ/jù sāng/sàng
    ①灰心失望:神情~。②使灰心失望:~敌人的精神。
  • 治丧 zhì sāng/sàng
    处理丧事:治丧委员会。
  • 溘丧 kè sāng/sàng
    忽然死亡。
  • 灌丧 guàn sāng/sàng
    骂人喝酒之辞。
  • 热丧 rè sāng/sàng
    谓新遭丧事。
  • 燔丧 fán sāng/sàng
    烧毁。
  • 理丧 lǐ sāng/sàng
    治丧。
  • 疏丧 shū sāng/sàng
    关系疏远者或远宗﹑远亲的丧事。
  • 监丧 jiān/jiàn sāng/sàng
    主持丧事。
  • 短丧 duǎn sāng/sàng
    缩短服丧期限,如以日易月,改三年的三十六月为三十六日之类。
  • 祖丧 zǔ sāng/sàng
    奠祭送丧。
  • 祸丧 huò sāng/sàng
    指灾祸与死丧一类不幸的事。
  • 私丧 sī sāng/sàng
    谓家属之丧。多指父母﹑妻子。
  • 税丧 shuì sāng/sàng
    谓过期而服丧。
  • 窆丧 biǎn sāng
    见"窆葬"。
  • 终丧 zhōng sāng/sàng
    谓服满父母去世后三年之丧。
  • 缌丧 sī sāng/sàng
    见"缌麻丧"。
  • 缺丧 quē sāng/sàng
    犹缺失。
  • 致丧 zhì sāng/sàng
    谓极尽哀戚之情为父母守丧。
  • 节丧 jié sāng/sàng
    谓丧事从简。
  • 莅丧 lì sāng/sàng
    亲临丧事。
  • 营丧 yíng sāng/sàng
    办理丧事。
  • 蛊丧 gǔ sāng/sàng
    惑乱丧失。
  • 行丧 xíng/háng sāng/sàng
    举办丧事。